(Mở Đường Tới Minh Giới)

Đêm khuya tĩnh lặng, ước chừng người trong thôn đều đã yên giấc, mấy người chúng tôi lặng lẽ đi ra khỏi cửa, dường như trên không trung còn có một tầng sương mù như có như không, không thấy rõ cái gì, trong thôn toàn bộ lâm vào một mảnh hắc ám.

Tôi thở sâu, quay đầu lại nhìn nhìn bọn họ, vẫy tay một cái, lập tức Dương Thần đi ở phía trước dẫn đường, chúng tôi cũng không dám la hét ầm ĩ, thật cẩn thận đi đến hướng cửa thôn.

Rất nhanh chúng tôi đã đến gần chỗ nhà thiếu niên A Cửu lúc sáng kia, đứng ở cửa thôn nhoài về phía trước xem thử, trong căn phòng tàn tạ kia như có ánh sáng le lói, nhưng không biết vì sao, lại cứ nhấp nha nhấp nháy giống như tùy thời đều sẽ tắt.

Đi tới cửa, Dương Thần đang muốn duỗi tay gõ cửa, dưới ván cửa bỗng nhiên chui ra một cái bóng đen dọa cậu ta giật mình, nhìn kỹ thì đúng là cái con chó đen lúc sáng, chỉ thấy con chó đen ngẩng đầu dùng sức ngửi ngửi, lại không kêu không cắn liên tục gật gật đầu với chúng tôi, hai con mắt kia trong bóng đêm phát ra u quang màu xanh lục, nhìn qua đúng là làm người sợ hãi.

Thiệu Bồi Nhất cười tiến lên, vỗ vỗ đầu con chó đen, nhỏ giọng nói.

- Nó bảo là chúng ta đi theo nó.

Tôi có chút buồn bực, cúi đầu nhìn nhìn, mà con chó đen lại gật đầu, xoay người liền chui vào, Thiệu Bồi Nhất ngồi xổm xuống nâng cái ván cửa lên, dưới đó lại có một cái lỗ, cậu ta bất đắc dĩ mà lắc đầu, nói.

- Mấy anh của tôi, phải chui từ đây vào thôi.

Dương Thần căm giận nói.

- Này không phải chơi người khác sao, con mẹ nó đây là lỗ chó đấy, làm sao lại bắt chúng ta chui lỗ chó vào nhà?

Thiệu Bồi Nhất nhún vai nói.

- Tôi đây cũng không biết, nhưng mà vừa rồi con chó này rất cẩn thận, hẳn là có dụng ý gì đó.

Mặc Tiểu Bạch tiến lên ngửi ngửi, bỗng nhiên nói.

- Lỗ chó thì mặc kệ lỗ chó đi, tôi ngửi thấy cái mùi vị của chỗ này không đúng cho lắm, nói không chừng đây là quy củ của người ta.

Tôi không khỏi cười, cái mũi của tên Tiểu Bạch này đúng là không phân cao thấp với con chó đen kia rồi, cái mùi gì cũng đều có thể ngửi được, tôi vỗ vỗ Dương Thần, nói.

- Này tôi nói này, nếu cậu không muốn đi vào, thì cứ đứng canh ở cửa cũng được, tôi cũng cảm thấy có điểm không thích hợp, vừa vặn cần phải có người nào đó canh giữ ở bên ngoài, chúng ta cũng có thể phối hợp với nhau được.

Dương Thần nghĩ nghĩ, lại có chút khó xử mà nói.

- Nhưng mà ông nội của tôi…

Tôi vỗ trán một cái, thiếu chút nữa đã quên, hôm nay tìm người đi tới âm phủ là vì để gặp ông nội cậu ta, người khác không đi vào còn có thể, làm sao có thể để cậu ta đứng đợi ở bên ngoài được.

Nhưng mà tôi biết nhìn bề ngoài cậu ta đối đãi với người khác rất hiền hòa, nhưng mà tính tình lại có chút kiêu ngạo, đặc biệt cậu ta là truyền nhân Lỗ Ban, ở địa bàn của chính mình, bị người ta buộc bò lỗ chó, trong lòng khó tránh khỏi không thoải mái, nhưng mà trong lòng cậu ta lại rất muốn gặp ông nội mình, cho nên, hôm nay cậu ta không thể nào không bò vào được.

Nhưng mà nói thật, lòng tôi có hơi chút lo lắng, nếu chúng tôi đều đi vào, bên ngoài xuất hiện tình huống gì đó thì lại không có ai tới canh giữ...

Thiệu Bồi Nhất bỗng nhiên xung phong nhận việc, nói.

- Tôi đến làm cho, tôi lưu tại bên ngoài, Dương Thần cậu đi vào đi.

Tôi gật đầu đồng ý, cậu ta có thể lưu lại là tốt nhất, cậu ta là truyền nhân Tát Mãn, tuy rằng bản lĩnh thực chiến không có gì, đa số đều phải dựa kỹ năng triệu hoán, nhưng trên người lại có hơi thở hoàng tộc Tát Mãn, đừng nói yêu quỷ tầm thường không dám chọc tới, cho dù là một chút yêu tiên lợi hại, thấy cậu ta cũng phải cung kính ba phần. Tôi nhớ rõ lần trước lần đầu tiên Nam Cung Phi Yến nhìn thấy cậu ta cũng đã bị cậu ta dọa sợ, điều này cũng không phải nói Nam Cung Phi Yến đánh không lại Thiệu Bồi Nhất, mà là tựa như trời sinh thuộc tính tương khắc, bởi vì tuy rằng bản thân Thiệu Bồi Nhất không có gì, nhưng cậu ta lại có thể điều động cơ hồ tất cả yêu tiên Đông Bắc, nhìn khắp thiên hạ này đại khái cũng chỉ có hoàng tộc Tát Mãn Đông Bắc mới có thể làm được.

Cho nên, cậu ta tới thủ vệ, hẳn là không gì kiêng kỵ, cái gì yêu ma quỷ quái cũng không dám tới cửa.

Lập tức ba người chúng tôi, Dương Thần đi đầu, tôi ở giữa, Mặc Tiểu Bạch ở phía sau, tất cả đều cong lưng chui vào phía dưới tấm ván cửa kia.

Ánh đèn tối tăm lập loè trong phòng chiếu vào trong viện, ánh sáng mông lung, con chó đen đang ở trong viện chờ chúng tôi, thấy chúng tôi đều vào được, lập tức xoay người, chạy đến cửa, duỗi móng vuốt cào vài cái lên cửa.

Không thể tưởng được nó lại còn biết kêu cửa, nhưng mà sau khi thấy nó cào vài cái tôi mới hiểu được, không phải nó kêu cửa mà là đang mở cửa.

Chó đen khó khăn dùng móng vuốt tận lực mở cửa ra, rồi đứng ở một bên canh chừng, ba người chúng tôi nhìn nhau đều cảm thấy có hơi kinh ngạc, nhưng cũng không ai nói gì, vì thế lần này tôi đi đầu, bọn họ ở phía sau, cùng nhau đi vào.

Trên cái bàn ở giữa nhà, lại bày hai ngọn nến màu trắng, bấc nến cắt rất ngắn, ánh nến chỉ nhỏ như hạt đậu nành, lập loè chiếu sáng thiếu niên A Cửu ngồi ngay ngắn ở cạnh bàn, còn có một bó hương, một chén nước, một chai rượu, một cái bút lông, một hộp chu sa, một xấp giấy vàng để ở trên bàn.

Xem ra cậu ta đã chuẩn bị mọi thứ thật tốt, A Cửu ngồi ở chỗ kia, thân mình thẳng thắn, sắc mặt bình tĩnh, không nói một lời nhìn chúng ta, bỗng nhiên duỗi tay chỉ vào Mặc Tiểu Bạch nói câu.

- Cậu đi ra ngoài, canh giữ ở trong viện.

Mặc Tiểu Bạch sửng sốt.

- Tôi, làm sao tôi phải đi ra ngoài?

A Cửu nhàn nhạt nói.

- Cậu ở chỗ này, hồn phách bất an.

Cậu ta vừa nói những lời này, nhất thời sau lưng tôi bỗng nhiên nổi lên một luồng khí lạnh, cậu ta nói rất đúng, Tiểu Bạch là truyền nhân gia tộc Thiên Sư, tuy rằng hiện tại tôi còn không biết đây rốt cuộc là cái gia tộc gì, nhưng tôi lại rõ ràng năng lực đặc thù của Tiểu Bạch, âm khí trên người của cậu ta so với ai khác đều nặng hơn nhiều, hơn nữa lại có được kỹ năng ăn quỷ, có cậu ta ở chỗ này, dường như không quá thỏa đáng.

Mặc Tiểu Bạch gãi gãi đầu, nhưng cũng không phản bác, ước chừng cậu ta cũng hiểu rõ chuyện là như thế nào, tôi cho nhìn cậu ta một cái, cậu ta liền dẩu miệng, vẻ mặt không vui, nhưng vẫn xoay người đi ra ngoài.

Hiện tại chỉ còn tôi cùng Dương Thần hai người, A Cửu lúc này mới ý bảo con chó đen kia đóng cửa lại, theo sau chỉ chỉ ghế dựa, nói.

- Ngồi đi.

Tôi cũng không khách khí đặt mông ngồi xuống, Dương Thần tự động đứng ở sau lưng tôi, vẻ mặt khẩn trương nhìn A Cửu.

- A Cửu huynh đệ, nghi thức này phải tiến hành như thế nào, có cần tôi làm cái gì không?

Tôi mở miệng hỏi, nói thật, không khí trong phòng này thật sự áp lực, A Cửu lại trước sau mang khuôn mặt lạnh lùng, lúc nói chuyện luôn mang bộ dáng nửa chết nửa sống, thậm chí bây giờ tôi rất là hoài nghi, gia hỏa này rốt cuộc có phải là người sống hay không.

A Cửu lại không nói chuyện, cậu ta chậm rãi vươn tay tới, lấy cái kéo ở trên bàn, lại cắt tiếp bấc đen trên hai ngọn nến kia, mặt không biểu tình nói.

- Không cần đâu.

Cậu ta nói xong ba chữ, lại không biết từ nơi nào lấy ra hai thứ đồ vật, phân biệt đặt ở phía sau hai ngọn nến, hai cái đối diện nhau tôi nhìn kỹ hóa ra đây là hai cái mặt gương.

Dương Thần nhịn không được hỏi.

- Đây là có ý gì?

A Cửu cũng không để ý đến cậu ta, chỉ chỉ vào trong mặt gương ý bảo tôi tự đi mà xem, lòng tôi nghi hoặc lại tò mò, dựa theo cậu ta thủ thế, phân biệt nhìn về hướng hai cái gương.

Trong ánh nến tối tăm, hai mặt trong gương phân biệt chiếu ra ngọn nến cùng chiếc gương đối diện, mà gương trong gương cũng đồng dạng còn có ngọn nến cùng gương, tôi chỉ nhìn một hồi, liền có chút mơ hồ, hai mặt gương này chỉ cần chú ý nhìn một chút, cư nhiên không biết có bao nhiêu gương cùng ngọn nến, như thế tuần hoàn lặp lại, hơn nữa càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng mơ hồ.

Nhìn nhìn, tôi chỉ cảm thấy trong đầu oanh một cái, vội thu hồi tâm thần, ngẩng đầu nhìn A Cửu, kỳ quái hỏi một câu cùng vấn đề mà Dương Thần đã hỏi.

- Đây là có ý gì?

A Cửu vẫn cứ mang sắc mặt bình tĩnh, nói với tôi.

- Thuật đi tới âm phủ này của tôi, không tầm thường, nghiêm khắc mà nói là có hai loại phương thức, một là làm hồn phách người sống ly thể, tiến vào âm phủ, hai là để quỷ hồn âm phủ thông qua cái gương này để hiện hình ra, thông qua con đường này, tới nói chuyện với người sống ở dương gian.

Tôi nghe hơi hiểu một chút, thuật đi tới âm phủ này của cậu ta nghe ra cũng rất là lợi hại, tôi đang muốn hỏi một chút tình hình cụ thể và tỉ mỉ, A Cửu duỗi tay khều ánh nến, nhìn tôi nói.

- Bây giờ cậu có thể lựa chọn một loại phương thức, có điều thuật đi tới âm phủ mà tôi học cũng rất đặc thù, người tới âm phủ có thể là tôi, cũng có thể là cậu, nhưng chỉ được một người trong số chúng ta mà thôi.

y, đây hình như là cái nan đề nha, tôi quay đầu lại nhìn Dương Thần, chuyện này cũng cần phải thương lượng với cậu ta một chút, nếu nói chỉ có thể một người đi mà thôi, như vậy từ góc độ của Dương Thần khẳng định là muốn đi để gặp ông nội của mình, nhưng về chuyện này, liền chưa chắc có thể nói rõ được, nếu là tôi tự mình đi, Dương Thần lại không thấy được ông mình.

Dương Thần cũng nghe được, cau mày, mở miệng nói.

- Nếu là một người nói, như vậy…

Cậu ta do dự một chút, mới hạ quyết tâm nói.

- Vẫn là cậu đi đi, tôi sợ tôi nói không rõ, chậm trễ đại sự.

Tôi nghĩ nghĩ, tôi đi cũng không ổn, rốt cuộc chuyện đi tới âm phủ này, trong đám người chúng tôi không ai có kinh nghiệm, trong này cũng tồn tại hệ số nguy hiểm nhất định, lại nói thiếu niên ở trước mặt này nhìn quá trẻ tuổi, nói thật, tôi cũng không dám quá tín nhiệm cậu ta, lỡ đâu cậu ta đưa tôi được đến đó mà không đưa tôi về được thì làm sao bây giờ?

Còn có cái biện pháp chính là để thiếu niên này đi, nhưng mà để cậu ta đi, phỏng chừng cái gì cũng nói không rõ ràng được, nghĩ vậy, tôi nói đơn giản với cậu ta.

- Như vậy đi, tôi lựa chọn để Dương gia gia thông qua gương hiện hình, như vậy chúng tôi cũng có thể nói rõ ràng một chút, còn có thể để ông ấy thấy bộ xương khô này.

A Cửu gật gật đầu, hỏi Dương Thần.

- Cậu biết sinh thần bát tự của Dương Thần Tiên chứ?

Dương Thần vội nói.

- Biết, cái này đương nhiên tôi biết.

A Cửu không nói thêm gì nữa, chậm rãi đứng lên, đốt ba nén hương cắm ở lư hương, làn khói kia lượn lờ bay lên, xoay quanh ở phía trên lư hương. A Cửu vái ba cái với lư hương, duỗi tay cầm lấy bút lông ở bên cạnh, dính chu sa, điểm một cái lên trán tôi cùng Dương Thần.

Trong lòng tôi có chút thấp thỏm, không biết cậu ta làm cái gì, chỉ thấy trên trán có vẻ lạnh lẽo ghê người, ngẩng đầu nhìn Dương Thần một cái, cậu ta cũng giống như tôi, trên trán cũng có một điểm chu sa đỏ, trông giống như mấy đồng tử cầm câu chúc trong tranh tết vậy.

Sau đó, A Cửu lại như làm ảo thuật mà biến ra một ly rượu nhỏ, mở bình rượu trắng kia ra đổ vào trong đó nửa ly, đặt ở trước lư hương, lại từ trên bàn rút ra một lá bùa, đưa cho Dương Thần, nói.

- Tên họ, ngày sinh, viết lên đây.

Dương Thần vội vàng cầm lấy cây bút chu sa kia, viết lên tên tuổi cùng sinh thần bát tự của Dương lão tiên sinh, sau đó lại đưa cho A Cửu, A Cửu tiếp nhận nhìn thoáng qua, liền dùng hai ngón tay kẹp lấy, trong miệng bỗng nhiên lẩm bẩm, nhưng âm thanh thật nhỏ, cũng không biết là đang nói cái gì.

Hai chúng tôi chính tập trung tinh thần nhìn, đột nhiên nhìn thấy bùa giấy mà cậu ta đang cầm bỗng nhiên bốc cháy, A Cửu chờ bùa giấy thiêu một nửa thì vào ly rượu, sau cái ly rượu kia cùng với tấm bùa giấy cùng nhau bốc cháy.

Rất nhanh tấm bùa giấy đã cháy xong, trong ly rượu cũng chỉ còn lại một ngọn lửa màu u lam, cũng sắp sửa tắt, đôi tay A Cửu nhéo một cái thủ thế kỳ quái, ngón giữa và ngón trỏ ở cùng một chỗ, bỗng nhiên chỉ về hướng hai cây nến, cũng chính là ở giữa hai cái tấm gương, trong miệng lớn tiếng quát chói tai.

- Minh đồ khai!

 

0.08376 sec| 2447.414 kb